CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Bệnh tình yêu


Phan_27

Chết rồi, đêm nay có chết cũng không hôn được rồi, Lăng Lệ cũng đành chịu thôi, “Tôi qua đó ngay lập tức.” Không còn sức lực, anh cầm lấy điện thoại, vẫn ôm lấy Giản Minh không nỡ rời đi. Kết quả là Giản Minh bật cười khì khì, hoạt động dưới đất này sao mà gặp nhiều chướng ngại vật quá. Lăng Lệ đưa ra yêu cầu với cô gái đang cười ngất, “Tối mai gặp nhau nhé?”.

Giản Minh vừa dịu dàng vừa có chút nhõng nhẽo, “Không được đâu, tối mai em có việc phải đem về nhà làm.”

Lăng Lệ khó chịu, “Ngày mốt thì sao?”.

“Công việc đó không thể nào làm xong nhanh thế được.”

“Cuối tuần!”.

“Đừng sốt ruột mà.” Giản Minh vùng vẫy thoát ra khỏi lòng Lăng Lệ, “Việc của anh mới quan trọng, để em tiễn anh ra.”

Không thể chậm trễ hơn được nữa, phải về khoa cứu người ngay. Lần này Giản Minh rất thoải mái, lấy chìa khóa mở cửa, tiễn Lăng Lệ ra ngoài. Gặp một đôi nam nữ lúc nãy cãi nhau đến nỗi ánh sáng của mặt trời và mặt trăng phải tắt ngóm, ma quỷ phải khóc than thần linh phải kêu gào, đang định vào bếp nấu ăn, nhìn thấy Lăng Lệ đều hết hồn, ánh mắt nhìn Giản Minh như đang nói, hóa ra chị cũng biết đưa đàn ông về nhà sao? Lăng Lệ không khách sao, thái độ giống như chủ nhà, “Lần sau đừng cãi nhau trễ như vậy, ảnh hưởng đến trẻ con nghỉ ngơi.” Cô chủ nhà xỏ mấy lỗ tai liền khinh khỉnh nhìn Lăng Lệ. Lăng Lệ cũng chẳng có thời gian nổi cáu, ra khỏi nhà, trong thời gian đợi thang máy, anh nói với Giản Minh, “Môi trường ở đây chẳng tốt cho Đông Đông chút nào, phải dọn nhà sớm đi, đến chỗ anh ở đi.”

Giản Minh quay mặt đi trả lời, “Cuối tuần em sẽ đi xem nhà.”

Lăng Lệ không thể nói kĩ hơn trong lúc này, cảm thấy có thể xác định được điều cơ bản nhất, “Đông Đông sẽ chấp nhận anh, em cảm thấy thế không?”.

Giản Minh ngừng một lúc, “Em đã từng hỏi Đông Đông, khoảng thời gian con sống khép mình đó, con suy nghĩ về những điều gì? Đông Đông nói, nó chỉ cảm thấy, những tháng ngày sống cùng Tô Mạn đó giống như không có điểm cuối, rất dài rất dài rất dài, cực kỳ sợ hãi.” Hít một hơi, Giản Minh nhìn Lăng Lệ, “Em rất sợ Đông Đông lại bị tổn thương, cũng không muốn anh phải khó xử, thiệt thòi, cho nên, cứ từ từ đi, cố gắng, để Đông Đông nghĩ rằng, anh vì nó mới thích mẹ nó, chứ không phải vì thích mẹ nó, mới cố ý lấy lòng nó.”

Lăng Lệ nghĩ, đây, có được tính là Giản Minh đồng ý với anh không? Cuối cùng cũng đã đồng ý, đang ngơ ngẩn thì Giản Minh nhích lại gần, nắm lấy vạt áo anh, kiễng chân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên môi anh, “Thang máy đến rồi, mau về bệnh viện đi.”

“Không cho một đôi nam nữ đang ở thời kỳ yêu đương nồng cháy gặp mặt nhau, có vẻ hơi tàn nhẫn một chút thì phải?”, Lăng Lệ bày tỏ sự bất mãn của anh như vậy với Giản Minh, buổi sáng vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa gọi điện thoại lý lẽ với Giản Minh, “Cuối tuần mà em lại cho Đông Đông đi học phác họa? Này, chủ nhật đó nha, em phải tạo điều kiện để hai chú cháu nhà này bồi đắp tình cảm một chút chứ?”.

Giọng nói của Giản Minh lộ ý cười, “Hẹn ăn tối vậy.”

“Trước khi ăn tối thì sao?”, Lăng Lệ nói, “Trước ngày chủ nhật, lịch trình của Đông Đông và mẹ đều đã xếp kín mít hết cả rồi, không có thời gian, tối chủ nhật trước khi ăn cơm thì sao? Đông Đông học vẽ, anh có thể bồi dưỡng tình cảm với mẹ Đông Đông trước được không?”.

Lăng Lệ trách móc làm Giản Minh phải phản pháo, “Cũng có phải chỉ mình em bận đâu, mấy hôm nay anh có rảnh rỗi chút nào đâu?”.

Lăng Lệ xác định, “Ít nhất bây giờ anh đang rảnh rỗi, nói cho anh biết bây giờ em đang làm gì?”. Không chờ Giản Minh trả lời, anh cảnh cáo trước, “Đừng có đưa công việc của em phỉnh phờ cho xong chuyện với anh.”

“Thô bạo đơn giản như vậy thôi sao?”. Giản Minh hiếm khi ngọt ngào, có chút tinh nghịch, có chút nhõng nhẽo, khẽ nói, “Ừm… Xem ra đang nhớ em rồi.”

Lăng Lệ đang quỳ dưới sàn cầm khăn lau nhà, khóe môi hiện ra nụ cười thật tươi, “Nói thừa, giống như em không nhớ anh vậy.”

Giản Minh cố tình, “Em có nhớ đâu, anh cũng biết em bận mà, lịch trình trước ngày chủ nhật được xếp kín mít.”

“Chà chà, em cũng cứng mồm cứng miệng thật.” Chuông cửa vang lên, Lăng Lệ vứt khăn lau nhà vào thùng nước chạy ra mở cửa, cửa vừa được mở ra, Giản Minh đang đứng trước mặt anh, mặc một chiếc đầm trắng điểm hoa màu trắng li ti được may bằng vải chiffon kết hợp với cotton mỏng, dáng vẻ thướt tha yêu kiều, mái tóc đen buông xõa, trang điểm nhẹ nhàng và trang nhã, phiêu diêu kỳ ảo như không mang sắc màu nhân gian, Lăng Lệ mồm miệng há hốc, ôi, ôi, ôi, cô gái này trang điểm, ăn vận như thế này, chẳng lẽ đến đây vì anh sao?

Giản Minh cũng giống như Lăng Lệ, khuôn mặt kinh ngạc, điện thoại vẫn dán bên tai, trong tay đang cầm tờ giấy, sau vài giây nhìn chú Lệ, lên tiếng, “Anh ở đây sao?”.

Lăng Lệ tắt điện thoại, “Chào buổi sáng, công chúa Bạch Tuyết.”

Giản Minh cũng cất điện thoại vào trong chiếc túi xách nhỏ có gắn đá lấp lánh, rất hợp với bộ váy của cô, cầm tờ giấy nghiên cứu lại lần nữa, “Bác gái liên lạc với em nói rằng…”

Lăng Lệ cho rằng căn bệnh mắc cỡ của Giản Minh lại bày trò, tháo đôi găng tay dùng để làm về sinh ra vứt trên nền nhà trêu cô, “Em cứ hay nói một đằng, làm một nẻo, đã đứng trước cửa nhà anh rồi mà vẫn còn ngoan cố.” Anh cười híp mắt, giơ cánh tay ra, kéo cô gái vào nhà, ôm cô vào lòng.

Giản Minh bị oan, bĩu môi, “Không phải thật mà, không phải em đã từng nói với anh, cuối tuần phải đi xem nhà sao?”.

“Đúng thế, cho nên đến xem nhà anh đấy thôi.” Bộ dạng Lăng Lệ tỏ ra vô cùng mãn nguyện, “Anh thích lắm, kinh ngạc mang hơi hướng vui vẻ kiểu này, mai sau em mang đến cho anh nhiều vào một chút.” Vô cùng dịu dàng, anh hôn lên chóp mũi của Giản Minh, nhắm mắt tìm đôi môi cô, “Hôm nay em đẹp đến nỗi làm tim anh đập rộn ràng.” Đang tiếc là anh chỉ hôn đươc ngón tay thon thả của cô gái.

Giản Minh ra sức chống cự lại sự mê hoặc của Lăng Lệ, cố gắng giải thích mấy câu với gã này, “Anh nói nhà anh ở đây cho em lúc nào? Em chỉ biết nhà anh cách chỗ em ở trước đây hai bến xe buýt, vẫn luôn nghĩ rằng anh ở đâu xung quanh khu này chứ.” Cô nhõng nhẽo, “Tại anh cả, chỉ lo nói chuyện với anh, chắc là đi nhầm nhà rồi.” Đấm nhẹ vào người đàn ông này, “Anh không giúp em tìm sao, còn gây chuyện với em?”.

Quả đúng như thế, chưa từng nói với Giản Minh nhà mình ở đâu, nhưng mà… Lăng Lệ không che nổi sự thất vọng, thực sự không muốn tỉnh lại từ giấc mơ Giản Minh từ trên trời rơi xuống này, oán hận lung tung, giọng điệu không khỏi xót xa, “Chẳng nhẽ em không đi dò hỏi địa chỉ nhà anh được sao? Ăn mặc đẹp như vậy không phải đến gặp anh, chẳng nhẽ đi tìm nhà?”.

Giản Minh giải thích, “Xem nhà xong phải đi dự sinh nhật của đồng nghiệp, bởi vì tham gia sinh nhật mới ăn mặc long trọng như vậy.”

Lăng Lệ khẽ hừ trong mũi, “Còn phải đi dự sinh nhật? Đến cả cuối tuần cũng xếp lịch kín mít như vậy à?”.

Cuối cùng cũng đã chọc giận Giản Minh, “Thế anh nói phải làm sao?”. Giản Minh ra sức đấm anh, “Anh nói đi anh nói đi anh nói đi!”.

“Muốn anh nói hả, em chỉ cần nhớ đến anh là được rồi.” Lăng Lệ buông Giản Minh ra, lấy tờ giấy nãy giờ cô vẫn cầm trong tay lên, “Nào, xem xem nào, ờ, đi nhầm một tầng, ngay ở dưới nhà anh.” Rồi tự lẩm bẩm, “Bà Lục? Ồ, là dì Lục, anh có quen, con gái của dì ở Mỹ, sắp sinh con, dì phải qua đó chăm sóc con gái một thời gian, cho nên mới có ý định cho thuê nhà đây.”

Giản Minh nhặt đôi găng tay cao su Lăng Lệ vứt trên nền nhà lên, cụp mắt, nói lí nhí, “Chỉ nói có khả năng sẽ ở gần anh một chút, không ngờ rằng lại gần đến vậy.”

“Thế này mà gần ư? Cách một tầng đấy cô.” Lăng Lệ cũng chỉ cãi cọ ngoài miệng thế thôi, thực ra trong lòng sướng rơn lên, thầm nghĩ rằng, nếu căn cứ theo thời gian Giản Minh đồng ý với anh, hóa ra trước khi chấp nhận anh đã có ý định dọn đến ở gần nhà anh rồi sao? Có điều bây giờ đã đồng ý qua lại với anh rồi, tại sao lại ở dưới một tầng nhỉ? Nói như ra lệnh, “Gọi điện thoại cho dì Lục đi, bảo không đi xem nhà nữa.”

Giản Minh trừng mắt, “Không”.

“Thế thì nói với dì Lục, em thuê nhà của anh.” Lăng Lệ dự định sẽ ra tay mạnh một chút, “Anh quen với dì Lục, là một người già trước đây làm cùng cơ quan với cha mẹ anh, chứng kiến anh khôn lớn, thân quen với anh lắm. Nếu như em ngại không dám nói với dì, để anh gặp dì nói cho nhé? Chỉ nói em định thuê ở chỗ anh…”.

Còn phải nói nữa sao? Lần này lại đến đúng địa bàn của Lăng Lệ, đoán rằng người già ở khu này chắc chắn rất nhiều. Giản Minh từ bỏ, đứng dựa vào tường, “Có cần em phải đến bệnh viện của các anh tìm việc không? Anh tới phòng nhân sự của bệnh viện nói thử xem? Như vậy mỗi một khi anh nhớ em, em sẽ xuất hiện trước mặt anh ngay lập tức.”

Lăng Lệ nhàn nhã khoanh tay trước ngực, tiến lại gần Giản Minh, cũng dựa vào tường, “Chủ ý này hay quá, chúng ta phải nghiên cứu cho thật kỹ một chút mới được.”

Bị anh chọc giận, Giản Minh chỉ biết trừng mắt, chẳng thể nào nói gì nữa.

Lăng Lệ gấp gáp liên tục, “Thế nào?”.

Giản Minh không thèm đoái hoài.

Lăng Lệ ép từng bước một, “Lúc nào em dọn đến? Nếu không, bây giờ anh qua giúp em chuyển nhà nhé?”.

“Em đã đồng ý với anh đâu.” Giản Minh không làm chủ được tình thế, nũng nịu, lại đấm người ta, “Anh cố ý chỉnh đốn em phải không hả?”.

“Anh chỉ muốn chăm sóc em.” Lăng Lệ nói rất chân tình, “Em đừng làm anh sốt ruột, lo lắng nữa được không?” Lại kéo Giản Minh ôm vào lòng, Lăng Lệ thở dài, “Một mình em sống khổ sở, sức khỏe lại không tốt, biết anh đau lòng thế nào không? Hả?”.

Thái độ của Giản Minh cũng đã dịu lại đôi chút, không cứng nhắc nữa, nhưng cũng đủ làm cho Lăng Lệ nổi giận, “Thế, tiền thuê nhà là bao nhiêu?”.

Lăng Lệ bắt Giản Minh đứng thẳng dậy, đặt tay lên vai cô, chăm chú nhìn vào mắt cô, “Tiền thuê nhà? Em điên rồi sao? Người yêu của anh ở trong nhà anh là một chuyện bình thường, anh còn bắt cô ấy đóng tiền nhà? Làm gì có chuyện đó?”.

Giản Minh không lên tiếng, ánh mắt, thái độ kiên định đã nói lên rằng, bất kể anh nói gì, tiền thuê nhà phải ở đó, không tiến không lùi, nhất quyết không thay đổi.

Mỗi lần Giản Minh có thái độ như vậy, Lăng Lệ sẽ nhượng bộ ngay, “Được rồi, một trăm.” Kiềm chế cơn giận, “Nói ra ngoài chắc anh bị người ta cười cho thối mũi.”

Giản Minh đẩy Lăng Lệ ra, đi về phía cửa.

Lăng Lệ tiếp tục nhượng bộ, “Hai trăm được không?”.

Giản Minh không tỏ thái độ gì, tay nắm lấy ổ khóa, ra sức mở cửa.

Lăng Lệ tiếp tục nhượng bộ, “Ba trăm, đưa tượng trưng là được rồi, rốt cuộc là em thuê nhà hay anh thuê nhà? Sao cứ bắt anh tăng tiền hoài vậy?”.

Trên khuôn mặt Giản Minh lộ ra ý cười, đã bước ra ngoài đợi thang máy, Lăng Lệ đi theo nửa đùa nửa thật thương lượng, “Không phải chứ, vì việc này mà em vẫn giận anh à?”.

Giản Minh giải thích, “Không phải giận, lúc nãy đã nói với anh rồi mà, em phải đi dự tiệc sinh nhật.” Giản Minh bấm thang máy, nụ cười bên khóe môi càng rõ hơn, nhưng vẫn kiên quyết, “Giá thuê nhà lấy theo thị trường, đó là vì nghĩ cho Đông Đông.”

Lăng Lệ thỏa hiệp, “Anh hiểu ý của em. Được thôi, nghe theo em vậy. Có điều, em cũng không cần phải đi vội vàng như thế chứ? Ngồi thêm một chút nữa đi.” Ít nhất cũng phải dây dưa, hôn hít nhau một chút mới đúng chứ nhỉ?

“Buổi chiều đi.” Giản Minh liếc mắt nhìn anh, phán đoán, “Ngồi thêm một chút nữa anh sẽ bảo em hủy buổi tiệc sinh nhật mất.”

Lăng Lệ lại thừa nhận, “Em hiểu anh quá. Đúng rồi, anh nghĩ em đừng đi.” Ánh mắt anh có chút thê thảm, nhưng vẫn luôn thể hiện được sự khao khát và nhiệt tình đối với cô.

Giản Minh cúi đầu bước vào thang máy, “Em sẽ về sớm một chút.” Thần sắc dịu dàng, trước khi cửa thang máy khép lại, cô còn nhắn nhủ, “Khăn lau nhà anh phải vắt khô một chút, ướt quá.”

Đây giống như công việc của một nữ chủ nhân phải lo lắng cho gia đình, ừm, cô gái này đã nhập vai trước rồi đây. Lăng Lệ thật chẳng có triển vọng gì cả, bật cười thành tiếng.

Người tổ chức sinh nhật, là chị cấp trên của Giản Minh, tổ trưởng của tổ cô, đối xử với Giản Minh rất tốt, đặc biệt mời Giản Minh giúp đỡ bày biện, Giản Minh thật sự không thể không đi. Phạm vi buổi tiệc sinh nhật chỉ ở trong một khách sạn. Khách sạn này Lăng Văn tổ chức ăn uống chi tiêu ở đây sẽ được giảm giá. Giản Minh lấy kinh nghiệm làm việc cho phu nhân Văn Quyên trước đó ra, căn cứ vào sở thích của cấp trên, bố trí mọi việc đâu vào đấy. Thời tiết nóng nực, không cần phải đi ra ngoài, buổi trưa sẽ nghe nhạc, bố trí hai bàn đánh mạt chược, hưởng không khí mát mẻ của máy điều hòa trong phòng nghỉ tiêu chuẩn. Buổi trưa bày tiệc đơn giản, ăn xong hát karaoke, hát hò xong có thể đi spa, buổi tối tổ chức tiệc mừng, người sẽ đông hơn, vui chơi xong có thể chuyển sang vũ trường khiêu vũ. Dù sao thì ăn chơi nhảy múa đều nằm trong phạm vi khách sạn, không cần chạy tới chạy lui rất mệt mỏi.

Có điều, tất cả hoàn mỹ nhưng vẫn chưa đầy đủ, bởi vì chưa chuẩn bị loại trái cây mà cấp trên thích ăn nhất, măng cụt. Giản Minh tự cảm thấy mình chu đáo nhưng vẫn còn sơ suất quá, phải bù đắp vào thôi, hai bàn mạt chược đã bày ra, để mấy em nhân viên trình độ còn non nớt chơi cùng một lúc, cô đi mua trái cây. Giản Minh nghĩ rằng, dù sao mọi thứ cũng đều bố trí xong cả rồi, mua trái cây về, cô có thể kiếm cớ đi đón con trai chuồn về trước, sau đó đi gặp Lăng Lệ. Nhớ đến anh Lệ, trái tim của Giản Minh đập nhanh mấy nhịp, một cảm giác ngọt ngào nói không nên lời. Không cẩn thận, túi xách rơi xuống đất, cô cúi xuống nhặt, căn phòng bên cạnh hành lang mở ra, Giản Minh vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy La Thế Triết. Áo sơ mi trắng, quần tây đen, mặt mày ủ dột, trên người phảng phất mùi rượu. Từ sau khi về nhà thu dọn đồ đạc cho Đông Đông, Giản Minh lần đầu tiên gặp lại anh ta, trong lòng không khỏi kinh ngạc, mới sáng sớm như thế này, chưa đến mười giờ, La tiên sinh tại sao lại ở đây? Một người xưa nay yêu thích gọn gàng sạch sẽ, bây giờ vì sao ra nông nỗi này? Đứng dậy, chưa kịp mở miệng nói chuyện, La Thế Triết đứng bên cạnh cô giơ cánh tay ra, không nói không rằng, túm cô lôi vào phòng, Giản Minh vừa kinh hãi hét lên, đã bị La Thế Triết ấn vào cửa, môi của anh ta khóa miệng cô lại.

Quá bất ngờ, không kịp đề phòng đã bị tấn công, Giản Minh kháng cự mạnh mẽ, ra sức giãy giụa, việc này rõ ràng quá kỳ cục, cô liều mạng lấy chân đạp vào La Thế Triết, dùng răng cắn môi anh ta, quyết tâm dùng hết sức, mãi cho đến khi cô cảm nhận được mùi tanh trong miệng, La Thế Triết mới hơi buông cô ra, giọng nói lại rất bình tĩnh, “Dã man thật.” Giản Minh đẩy mạnh làm chân anh ta lảo đảo đứng không vững, hét lớn, “La Thế Triết, anh bị khùng sao?”. Lấy tay quệt nước miếng có dính máu của La Thế Triết còn dính bên khóe môi cô, gớm chết, buồn nôn quá, trực giác mách bảo cô rằng hôm nay tuyệt đối không thể ở đây một mình với hắn ta được, quay người kéo cửa phòng, cánh cửa phòng vừa mở ra đã bị một cánh tay từ phía sau lao đến, đóng mạnh cửa lại, khóa chặt.

Trừng mắt nhìn khuôn mặt khó có thể phân biệt được cảm xúc của La Thế Triết, thần sắc u uất, ánh mắt hoảng loạn, đôi môi sưng vù, nhưng bề ngoài lại lạnh lùng, bỗng nhiên trong lòng Giản Minh cảm thấy hoảng loạn, không còn cách nào, cô lấy chiếc túi xách trong tay đập loạn xạ vào người La Thế Triết, “Thả tôi ra thả tôi ra…”. Cô lấy hết sức bình sinh, trong túi cô có túi trữ lạnh đựng dụng cụ chích Insulin, điện thoại di động, ví tiền cũng đủ nặng, cứ nghĩ rằng như thế này La Thế Triết sẽ sợ, ai ngờ La Thế Triết bị đánh như thế chẳng hề hấn gì, ngay lập tức, hai tay Giản Minh bị túm chặt, cả người cô bị vác lên vai, vứt xuống giường, Giản Minh sững sờ, đây là… Cô hét lên ngay tức khắc, “Cứu với, cứu với…”. La Thế Triết đè cô xuống, giơ tay lên bịt miệng cô lại, giọng nói vẫn đều như máy điều hòa, ra lệnh, “Đừng hét.” Giản Minh bị bịt miệng bịt mũi, không thở được, cho dù khóc hay hét, đều phải tạm thời ngừng lại, cô trừng to đôi mắt, ánh mắt như đang nói, La Thế Triết, anh điên rồi gì gì đó.

La Thế Triết nhìn người phụ nữ đang nằm dưới thân anh, từ trước đến này chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ ở bên cô trong tình huống như vậy, đồng thời, thấy ánh mắt nhìn chăm chú của cô, trong lòng anh ta lại cảm thấy lúng túng, bất lực. Ánh mắt của Giản Minh, sợ hãi, oán hận, hoảng loạn, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn đẹp đến mê hồn. Đã có lúc anh cho rằng, anh đã hủy hoại cuộc đời cô, dùng những việc rối rắm, thô thiển của cuộc đời mài mòn tuổi trẻ thuần khiết của cô, có những lúc, đứng trước mặt cô, bởi vì gánh nặng qua lớn nên nhiều lúc sẽ có tâm trạng như muốn trốn chạy. Khi anh vứt bỏ cô, cứ nghĩ rằng cả cuộc đời cô xem như kết thúc, nhưng mà, cô đã sống lại, đất thiêng nảy sinh hiền tài, dịu dàng lại dễ thương. Vừa nãy anh mở cửa định đi ăn chút gì đó, giây phút nhìn thấy cô, đã kinh ngạc trước vẻ đẹp không vướng chút bụi trần như bông hoa thủy tiên của cô.

La Thế Triết không biết bây giờ bản thân rốt cuộc đang muốn điều gì, hoặc là chỉ biết rằng, không dùng cách này, sẽ không có cơ hội ôm được cô, dụi mặt vào mái tóc đen của Giản Minh, hít thở mùi hương của cô, cảm nhận được sự mềm mại của cô dưới thân anh, tự nhiên lại nhớ đến câu nói kia, “ngực nở eo thon”. Buông bàn tay đang bịt mồm bịt mũi Giản Minh ra, vuốt ve từng sợi tóc đen mượt như tơ của cô, than thởm “Giản Minh, có phải em không còn hiếu kỳ về anh nữa phải không? Cho dù anh làm gì, em cũng sẽ không hỏi một câu vì sao?”. Nói chưa xong, bả vai anh nhói đau, anh vừa mới nới lỏng cảnh giác, liền bị Giản Minh ngoạm mạnh vào đó. La Thế Triết đau đến nỗi nhảy lên, Giản Minh nhân cơ hội này trốn thoát, tiếp tục, “Cứu với…”. Chạy về phía cửa, cô bị La Thế Triết túm lại, “Giản Minh, đừng hét, nghe anh nói, anh sắp ly hôn!”.

“Ly hôn?!”, Giản Minh sững sờ.

La Thế Triết nói tiếp, “Chúng ta kết hôn lại.”

Giản Minh lại sững sờ, không thể nhịn nổi nữa, lấy hết sức, cho anh ta một cái bạt tai lên mặt, La Thế Triết nhắm mắt lại, vừa đau vừa rát, phải chấp nhận thôi, nghe Giản Minh hằn học nói, “Đừng có mơ.” Lại định mở cửa, lần nữa, anh ta kéo cô quay trở lại, “Anh biết em hận anh, nhưng anh vẫn yêu em.”

“Kiểu yêu của anh cũng kỳ lạ quá, tôi chịu không nổi, anh làm ơn đổi người khác mà yêu được không?”, Giản Minh vừa giằng co với La Thế Triết, vừa cố gắng bươn người ra gần cửa, “Tôi phải ra rồi. Đồng nghiệp của tôi ở ngay gần đây, họ không thấy tôi quay trở lại, sẽ đi tìm tôi đấy.” Cuối cùng cánh tay cũng với tới khóa cửa, trong lúc căng thẳng lại chẳng mở nổi cửa, Giản Minh nổi điên lên, “La Thế Triết, đừng ép tôi, đừng gây chuyện ở đây nữa, chẳng đẹp mặt chút nào.”

La Thế Triết đứng chặn ngay cửa, “Nghe anh nói, Giản Minh.” Lần nữa anh ta nắm lấy hai cánh tay của Giản Minh, “Nghe anh một lần có được không? Từ khi anh bắt đầu đưa ra đề nghị ly hôn, em chưa bao giờ hỏi, cho nên anh cũng không thể nào mở miệng nói được, lần này, em có thể cho anh một cơ hội, để em giải thích với em được không?”. Giản Minh đương nhiên không muốn, vẫn ra sức giãy giụa, La Thế Triết quỳ xuống, “Cầu xin em đấy,” Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, “Giản Minh, em biết anh chưa bao giờ cầu xin ai.”

Giản Minh nhìn chằm chằm vào La Thế Triết đang quỳ dưới đất, từ trước đến nay anh ta vẫn luôn cao ngạo, nhưng, bây giờ… Không biết làm thế nào, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”.

“Muốn em quay trở về bên anh, ở nơi nào có em mới có nhà, anh sai rồi.” Đầu của La Thế Triết dựa vào cánh tay của Giản Minh, cất tiếng, “Anh và Tô Mạn đến với nhau, là bởi vì dạ dày anh xuất huyết phải nhập viện, không nói cho em biết. Mấy ngày đó, Đông Đông ốm rồi sốt cao, phải nằm viện hai ngày, xung quanh chúng ta lại chẳng có người thân giúp đỡ, em cũng mệt muốn chết rồi, anh không muốn dọa em chết khiếp nữa, làm cho em phải lo lắng, thế là lừa em, bảo anh sắp đi công tác một thời gian. Mặc dù ở đơn vị ngày nào cũng có người đến chăm sóc, nhưng anh cũng có lúc yếu đuối. Thời gian đó Tô Mạn ngày nào cũng đến, bọn anh đã bắt đầu như thế.”

Giản Minh đứng nhìn người đang quỳ dưới người cô, bỗng nhiên trong đầu hiện ra những hình ảnh trong quá khứ, im lặng một lúc, cô buồn bã, “Tại sao lại nói cho tôi những việc này? Đây là việc giữa anh và Tô Mạn.”

La Thế Triết khẳng định, “Giản Minh, đây là việc giữa ba người chúng ta, em, anh và cả Tô Mạn nữa.”

“Thế Triết, ba năm trước, cho dù tôi là vợ của anh, anh không muốn tôi gánh vác tất cả mọi việc của anh, lại tạo ra cơ hội để một người khác tôi thừa cơ sơ hở mà chen vào, bước vào cuộc sống của chúng ta. Nếu như lúc đó anh thành thật nói với tôi, hy vọng tôi bao dung, đó sẽ là việc giữa ba chúng ta. Nhưng bây giờ,” Giản Minh lắc đầu, đối với mọi việc của quá khứ, cô thật chẳng còn cảm giác gì nữa, “Rất xin lỗi, tôi không biết anh nhắc lại những việc này còn có ý nghĩa gì nữa?”.

La Thế Triết có chút hoảng hốt, “Anh chỉ muốn em biết rằng, không phải là anh không yêu em, chỉ là thời gian đó anh có chút mệt mỏi.”

“Tôi biết, anh đã từng nói với tôi, anh cho rằng tôi và cha mẹ tôi sẽ liên kết lại với nhau để toan tính tài sản của anh, giống như cha mẹ tôi lo lắng rằng anh có toan tính về tài sản của họ vậy. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, anh đồng ý với chân lý đó, cảm thấy thay vì bị động, chi bằng chủ động, suy tính lợi hại, anh đã lựa chọn F20, có thể giúp anh giải quyết bất kỳ chuyện gì.” Kể lại chuyện trong quá khứ, Giản Minh không hề oán hận, cực kỳ bình thản, “La Thế Triết, tôi đều chấp nhận, tất cả mọi việc đều như anh mong muốn, điều duy nhất tôi không yên tâm là con trai, bây giờ Đông Đông đã ở với tôi rồi, mọi việc đều tốt cả, những thứ anh muốn, anh đều đã có được, tôi không biết anh còn muốn gì nữa?”.

“Không hề, anh chẳng có được thứ gì cả.” La Thế Triết vội vàng hấp tấp, cả người lắc lư lên xuống, mùi rượu nồng nặc, “Giản Minh, thứ anh muốn có là em. Hôm nay đây, anh vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, nhưng em ngày càng xa anh hơn, làm sao em có thể vứt bỏ anh, không quan tâm đến như thế?”.

Giản Minh sắp hết kiên nhẫn, “Anh đã nói đủ chưa? Ngày xưa người đề nghị ly hôn là anh.

Lý lẽ của La Thế Triết, cùn đến nỗi cả đời này Giản Minh khó có thể nào lĩnh ngộ được, anh ta ngang nhiên chất vấn, “Anh muốn ly hôn, em liền đồng ý ly hôn sao? Tại sao không hỏi anh nguyên nhân vì sao? Tại sao lại không đi tìm anh về?”.

Đúng là không thể nào tưởng tượng nổi, Giản Minh thở một hơi thật sâu, “La Thế Triết, tôi không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh ghét cha mẹ của chúng ta, ngày đó anh lại dùng đúng thủ đoạn và quan niệm của cha mẹ chúng ta, yêu cầu ly hôn với tôi, có phải như thế không?”.

La Thế Triết gằn giọng, “Đúng thế, cách trả thù họ tốt nhất, là trở thành người giống y như bọn họ, dùng chính thủ đoạn của họ, làm cho họ đau khổ.”

“OK, anh ngoại tình, dùng đủ mọi thủ đoạn hất tôi ra khỏi nhà để nhường lại vị trí đó cho Tô Mạn, nhưng anh lại nói anh hy vọng tôi hỏi anh vì sao, đồng thời tìm anh về nhà?”.

“Đúng thế, anh chỉ nghĩ rằng anh có thể quên được em, anh nghĩ rằng anh chỉ cần tiền là được rồi, nhưng mà không phải thế, người mà trong lòng anh cần vẫn là em. Giản Minh, có một vài việc, phải trải nghiệm rồi mới hiểu hết được.”

“Cho nên, sau khi anh ly hôn với tôi hơn ba năm, đã hiểu hết về triết lý sống của anh, giống như đi một vòng trái đất, quay về vị trí cũ, yêu cầu tôi cũng phải đứng ở ví trí cũ đợi anh sao?”, Giản Minh cười nhạt, “La Thế Triết, anh nghĩ anh là ai chứ? Có phải tất cả mọi thứ đều phải như anh nghĩ? Anh muốn như thế nào thì nó như thế ấy sao?”.

“Anh không biết, Giản Minh, người mình yêu, và người ngủ cùng bên cạnh mình, không cùng là một người, đây là một việc vẫn hay xảy ra. Anh nghĩ rằng anh có thể làm được, nhưng không phải như vậy, những người anh quen, có ích cho anh càng ngày càng nhiều, nhưng người có thể nói chuyện với anh, lại ngày càng ít hơn. Có một ngày đi công tác bên ngoài, đi qua một nơi có phong cảnh rất đẹp, hào hứng chụp cảnh đó lại, tiếp theo lại không biết đưa tấm ảnh này cho ai xem, giây phút ấy mới bỗng nhiên nhận ra rằng, từ trước đến nay, người đứng bên cạnh anh, cùng anh ngắm phong cảnh, là em. Anh có thể tìm thấy rất nhiều Tô Mạn, bàn về sự nghiệp, về tài chính, về cổ phiếu, bàn về các khoản vay, cho vay và tiền lãi, nhưng người anh muốn chia sẻ mọi việc trong cuộc sống, chỉ có thể là em.” La Thế Triết suy sụp tinh thần, “F20 là máy bay chiến đấu, có thể cùng anh xông pha trận mạc, nhưng nơi anh sống chỉ cần một căn phòng nhỏ là đủ rồi, anh có phải bắt buộc sống từng giờ từng phút với trận mạc đâu.” La Thế Triết quỳ trước Giản Minh, ôm lấy một cánh tay cô, bắt đầu khóc, khóc giống như một đứa trẻ con, khóc tu tu, “Anh nhớ em và Đông Đông, nhớ căn nhà trước đây của chúng ta, nhớ những tháng ngày của chúng ta thời con đi học, anh rất nhớ, rất nhớ, nhớ đến nỗi hồn vía bay đi mất. Lần trước nhìn thấy em cô quạnh một mình ở bệnh viện, em không biết trong lòng anh khó chịu đến thế nào đâu. Anh biết kiểu cảm giác đó, anh biết đối với Lăng Lệ em chỉ có cảm giác mê hoặc nhất thời. Giản Minh, năn nỉ em, kết hôn lại với anh đi, anh sẽ ly hôn với Tô Mạn, bắt cô ấy phải trả cho anh một khoản tiền, như thế cho dù sau này anh và em không làm việc cũng đủ dùng, chúng ta ra nước ngoài, rời khỏi nơi này…”.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Polaroid